Đảng, trực tiếp là những đảng viên giữ vị trí lãnh đạo đều biết điều đó, muốn điều đó và không thoát ra được điều đó. Nhiều lãnh đạo ngày xưa là bạn của người viết bài này đã qua một thời phản đối cái nạn này; song khi họ đã bắt đầu leo lên từng nấc chức sắc trong đảng, họ bị cuốn vào guồng máy ấy, có thể quen dần, hoặc phải tự dối mình, dối mọi người như kiểu đi xem thơ Quỳnh và bất lực. Mấy chục năm cái âm binh đó nhập vào bánh xe lịch sử của đất nước, của dân tộc, không thể gỡ ra được nữa, như một sự lỡ làng. Văn hóa Việt Nam, con người Việt Nam không thể tạo ra một phù thủy cao tay ấn như M. Gorbachov của Liên Xô. Thôi đành chịu mạt đời. Mạt như những đưa trẻ thiếu cơm từng bữa, những đứa trẻ bắt chuột ăn để bù thiếu thịt, những người ăn xin, bán vé số dạo, những lao động và cô dâu xuất khẩu. Còn đảng thì cứ nghiễm nhiên tiêu tiền và cho mình luôn là người có công, có ơn và kiên quyết không thả con mồi nhân dân ra được.