Chúng tôi không có thời gian lẫn tiền bạc cho tuần trăng mật, và đời sống nhanh chóng trở thành thói quen, phần lớn để theo kịp vụ án. Chúng tôi phải thức dậy sớm, thường vào bốn giờ sáng, và Winnie sửa soạn bữa ăn trước khi tôi đi khỏi. Buổi sáng, tôi đi xe buýt đến tòa án, buổi chiều làm việc ở văn phòng, buổi tối dành cho họp hành và các công việc chính trị. Vợ của một chiến sĩ cho tự do thường giống như một người đàn bà có chồng bê tha, ngay cả khi ông chồng không ở trong tù. Dù tôi đang bị xử tội phản quốc, nhưng Winnie đem đến cho tôi một động cơ cho hy vọng và tôi cảm thấy dường như mình có một đời sống mới. Tình yêu của tôi hướng về cô ta đã khiến tôi có thêm sức mạnh cho cuộc đấu tranh trong tương lai.