Trong cuộc đời, tôi chỉ biết 2 loại ngôn ngữ: đó là ngôn ngữ của người bình thường và ngôn ngữ của người câm. Bước vào thế giới này, tôi biết được loại ngôn ngữ thứ 3, ngôn ngữ của những người không câm, không điếc và chẳng hiểu bằng cách nào, từ bao giờ mà họ đã sáng chế và lan truyền với nhau một ngôn ngữ ký hiệu của riêng họ. Đám Quản giáo chúng tôi thật khốn đốn vất vả để có thể ngăn chặn họ truyền đi một tín hiệu bởi chính tôi đây cũng chưa thể hiểu rõ cử chỉ nào được gọi là “yêu”, là “nhớ”, là “hôn”. Khi thấy họ múa máy tay chân, đầu gật lúc la lúc lắc, đá lông nheo, liếc mắt, chu mỏ… thì có nghĩa là họ đang có hàng tá thứ ngôn ngữ không lời đang bí mật tìm cách trao đổi… Tôi không hiểu được lý do tại sao Nội quy trại lại cấm nam nữ học viên thích nhau, yêu nhau? Tôi chỉ ngỡ ngàng và cảm thấy phấn khích y như mình lạc vào một thế giới kỳ lạ mà bản năng nhân bản khiến tôi luôn phải nhắm mắt lại, giả ngơ, giả đò mỗi khi tôi phát hiện ra một tín hiệu lạ giữa hai bên. Lòng tôi thấy vui vui, tôi tò mò, tôi háo hức với những cử chỉ bí mật đó. Tôi mà còn hớn hở như vậy thì có nghĩa là cặp nam nữ đó còn hớn hở sướng vui đến mức nào? Vậy tại sao tôi có thể nỡ mà dập tắt chút ánh sáng leo lét chợt thắp trong trái tim họ với một cuộc đời gần như là bế tắc…