Bùi Chí Vinh
Thắp nén nhang cho Lê Hiếu Đằng và nhìn di hài anh ở chùa Xá Lợi đêm Ông Táo về trời 23 tháng chạp, tôi có cảm giác môi anh mím lại như không cam chịu một cái chết được báo trước. Quá đau xót nên viết bài thơ này…
Khi đăng lại bài vở từ Dân Luận, rất mong các bạn ghi rõ nguồn và chèn đường dẫn (link) tới trang Dân Luận để giúp chúng tôi phát triển. Xin chân thành cảm ơn!
Mất-Còn
Bọn chúng nó mất anh là mất hẳn
Một cái phủi tay. Anh nói bỏ, là đi
Nhà Phật chỉ ra ba thứ Tham-Sân-Si
Tôi đồ chừng còn chút Sân sót lại
Giận cái lũ ngày mỗi thêm đồi bại
Chứ còn tham với si. Nhẹ nợ lâu rồi
Mắt đã nhìn ra chín đất mười trời
Bụng đã nhẹ nhõm buông xả điều được-mất
Bữa nay.
Tới phiên chúng tôi nghe anh nói câu từ biệt
(Chắc bay về phương vô tướng vô hình
Nơi trời rất im và mây rất xanh)
Bỏ dở nửa chừng con đường lên phía trước
Có điều...
Chúng tôi mất anh chỉ mất về thân xác
Còn tấm lòng anh mãi mãi ở đây
Còn ở bây giờ còn ở cả tương lai
Lúc cả dân tộc bừng lên xua bóng tối...