Đỗ Cao Cường
Tôi chỉ là một con cừu bé nhỏ
Sống nhờ vào một miếng đất phù sa
Trong bầu sữa à ơi của mẹ
Điệu lý quê mình, câu hò, lời dạy
Tự ngàn xưa
Vùng quê tôi vốn dĩ hiền hòa
Đất trời bao la mà cứ ngỡ như bé nhỏ
Tôi cứ tưởng đời là một giấc mơ
Thì làm sao... tôi phải thẩn thơ
Mà đi tìm hạnh phúc... ảo!
Vầng trăng sáng, lòng tôi cũng tỏa sáng
Trăng lung linh - trong đôi mắt diệu kỳ
Ngày qua ngày, ba cừu ru tôi ngủ...
À ơi, à ơi câu hát
Cừu ơi
Ba ru con
Ngủ nhé!
Ngoài kia đất trời đẹp lắm
Con ơi
Lớn nhanh, lớn nhanh
Mà đi, mà hát
Mà mang lại sự bát ngát
Cho đời...
Đến một ngày không xa
Tôi...
Bừng tỉnh
Lòng tôi cũng...
Bừng tỉnh!
Khi tôi gặp một bầy chó dữ...
Nó cắn, nó thịt, nó xơi mất mẹ cái niềm tin công lý trong tôi
Mồm nó nói
Cho chúng tôi tự do
Nó cho bầy cừu tôi được hạnh phúc
Nhưng... nào phải!
Khi vừa mới mở mồm kêu cứu
Tôi đã trở thành tội phạm mất rồi
Quyền hành trong tay nó
Con nó phạm tội
Nó
Lại là người xét xử!
Hạnh phúc nào ở xa, nhưng chắc sẽ chẳng gần
Khi đồng loại còn nếm bao mùi đau khổ
Đàn cừu kêu oan trên khắp các nẻo đường
Thì làm sao tôi chỉ biết đứng nhìn
Nhưng tôi phải... phải làm gì đây
Khi đồng loài mình còn có biết bao nhiêu loài
VÔ CẢM!
Phải làm gì
Phải làm gì
Phải làm gì đây
Thưa
Mẹ Việt Nam yêu dấu
Của chúng con!
Đỗ Cao Cường
Khi đăng lại bài vở từ Dân Luận, rất mong các bạn ghi rõ nguồn và chèn đường dẫn (link) tới trang Dân Luận để giúp chúng tôi phát triển. Xin chân thành cảm ơn!
Hãy chia sẻ suy nghĩ của bạn
0 phản hồi