Trần Huỳnh Duy Thức
Đêm khám lạnh trăng mờ sao vắng
Anh mơ làn hơi ấm tình em
Sưởi ấm tim anh băng giá bão bùng
Giữ nhiệt huyết trong anh còn cháy mãi
Tình em đó xin là đèn mãi sáng
Như hải đăng soi dẫn giữa cuồng phong
Như ánh lửa giữa đêm rừng giá lạnh
Rọi con đường dẫn anh bước đến bình minh
Tình em đó xin mãi là tổ ấm
Đón anh về sau bão tố triền miên
Anh sẽ thoát khỏi lao tù kìm hãm
Tự giam mình giữa tổ ấm tình em
Nỗi nhớ tràn dâng thành con sóng
Đưa tim anh vượt thoát chốn tù đày
Đến với em cho tình ta cập bến
Nắng hạ xua bờ bến vẫn đợi hình ai
Chốn lao tù thân xác anh xiềng xích
Nhưng Con đường anh vẫn bước dưới trời thu
Bão tố mưa giông sóng dữ thác ghềnh
Không ngăn được anh đi về phía trước
Em hãy vui lên bão dữ sắp qua rồi
Anh đã thấy bến chờ em đứng đợi
Gió đông chiều thoảng hoa rừng thơm mát
Biết chăng em xuân đang đợi én về
Đàn én nghịch cố nâng vầng ngũ sắc
Mãi chơi đùa quên về đón mùa xuân
Anh sẽ ghé đưa nàng xuân về bến
Bến say xuân ta say giấc tình nồng
Em đi rồi một mình anh bước
Trên con đường phía trước vắng em
Anh vốn sống xem đời bình lặng
Muôn kiếp này chỉ dành tặng riêng em
Anh muốn khóc nhưng lệ chảy vào lòng
Thành cơn thác rồi biến thành giông tố
Sóng gió bên em anh không hề biết sợ
Nhưng bão trong lòng xoáy cuộn nát tim anh
Khóc đi em cho lệ thành dòng suối
Suối tuôn trào vơi bão tố lòng anh
Khóc đi em cho con đường ngập nước
Để đường dài anh bước mãi có em
Tháng bảy mưa ngâu réo rắc rẽ đường
Bão giông tố phủ Con đường định mệnh
Cho dù thế tình yêu là bất diệt
Anh suốt đời sẽ khắc khoải yêu em
Em vào cuộc sống mới
Anh lặng lẽ giữa biển mênh mông
Bão tố đã qua rồi
Nhưng bến bờ còn xa lắm
Đường anh đi có mưa gió dẫn đường
Có giông bão làm người thầy tôi luyện
Cả định mệnh tình yêu và hạnh phúc
Thay thế em làm tri kỷ ấm lòng anh
Cuối đường ấy lan rừng sẽ nở rộ
Dưới nắng trời tỏa rực cả Việt Nam
Anh sẽ hái hai nhành lan đẹp nhất
Tặng cho em và cho cuộc sống này
Xuân sắp về cây đâm chồi nảy lộc
Tiễn đông tàn nhường hơi ấm tình anh
Dậy đi em mặt trời sắp gõ cửa
Mang sắc xuân giữ mãi lửa tình em
Giữ màu xanh cho cuộc sống tràn đầy
Lòng nhân ái tình yêu và hạnh phúc
Cười lên em ra mở cửa đón xuân về
Cho mái ấm chan đầy tình xuân mới
Cho xuân tìm thỏa khát nỗi chờ mong
Cho tim ai vơi nỗi nhớ đong đầy
Em cười xinh rạng rỡ
Giữa muôn hoa chào đón mùa xuân
Ông mặt trời khẽ hỏi
Xuân sao đến muộn màng
Khiến lòng ai mong đợi
Nhưng mặt trời đâu biết
Xuân vẫn về theo nỗi nhớ trào dâng
Vượt gió đông mưa thu buồn nắng hạ
Dẫn cọp rời khỏi mái ấm bình yên
Để gió xuân âm vọng mãi tiếng em cười hôn anh
Biển mãi nhớ biển luôn dõi nhớ
Theo bóng ai bay giữa trời xanh
In dáng hạc sương mai trên biển
Sưởi ấm lòng biển lạnh giữa cuồng phong
Biển mãi nhớ ngân hà non nước
Mây kết hình gió cất rồng bay
Mây hứa nguyện đỉnh ngũ hành trao biển
Biển ấm trong tình ai rực cháy trào dâng
Biển mãi nhớ lời nguyện thề son sắt
Gánh bão giông truyền ánh lửa giữa trời đêm
Bằng hơi ấm đong đầy tràn lòng nhân ái
Trải yên bình trao hạnh phúc ai chờ mong
Biển mãi nhớ vì biển nỗi nhớ
Nhớ tháng ngày ai hạnh phúc biển trào dâng
Nhớ đêm nay ai ước nguyện biển êm đềm
Biển sẽ về nơi ai đợi sống bình yên
_________________________
[*] Các bài thơ gốc không mang tựa, tựa đề do Biên Tập Viên Tâm Như của Dân Luận đặt
Khi đăng lại bài vở từ Dân Luận, rất mong các bạn ghi rõ nguồn và chèn đường dẫn (link) tới trang Dân Luận để giúp chúng tôi phát triển. Xin chân thành cảm ơn!
Em hãy vui lên bão dữ sắp qua rồi
Anh đã thấy bến chờ em đứng đợi
Gió đông chiều thoảng hoa rừng thơm mát
Biết chăng em xuân đang đợi én về
(Trích: Hy vọng - Trần Huỳnh Duy Thức)
Những câu thơ này cũng nêu lên khái niệm thời gian hết đêm tới ngày và đông tàn thì xuân đến. Liên hệ thực tế VN cũng đang trong thời điểm đêm đông u tối nhất,chắc cũng nhanh chóng bị xua tan bởi mọi tầng lớp xã hội như công nông, đặc biệt là trí thức từ già đến trẻ, họ đang ủng hộ,bênh vực nhau, đồng lòng cùng nhau hợp sức tạo từng ngọn lửa thành cơn bão lửa lương tri thiêu hủy tội ác, tội đồ dân tộc. Cụ thể là 144 vị nhân sĩ, trí thưc đang đứng về phía Phương Uyên đại diện cho thế hệ trẻ yêu nước đã làm cho chế độ này rung rẫy. Ta có thể hiểu rõ hơn điều này qua bài viết của tác giả Nguyễn NGọc Già:
"Đốm lửa Phương Uyên hay bão lửa lương tri đang bùng phát?!"
Vâng! bão lửa lương tri đang bùng phát,xua đuổi màn đêm của đêm đông, chuẩn bị ngày vui tươi sáng của mùa xuân sắp về. Ta có thể tin chắc là như vậy. Qui luật này rất tự nhiên,cứ thế mà nó vận hành không ngừng nghỉ.
Tôi chợt nhớ có 2 câu thơ sau nhưng quên tên tác giả cũng có cùng ý nghĩa với 4 câu thơ trên của thi sĩ Duy Thức:
"Nếu không có cảnh đông tàn
Thì đâu có cảnh huy hoàng ngày xuân"
Vợ ông Định chắc chắn là đẹp rồi vì là hoa hậu mà. Còn vợ ông Thức thì sao hỏng biết, có điều qua thơ ổng ,tui thấy tình cảm hai vợ chồng ổng rất đẹp, rất thơ.
Xuân sắp về cây đâm chồi nảy lộc
Tiễn đông tàn nhường hơi ấm tình anh
Dậy đi em mặt trời sắp gõ cửa
Mang sắc xuân giữ mãi lửa tình em
Giữ màu xanh cho cuộc sống tràn đầy
Lòng nhân ái tình yêu và hạnh phúc
Cười lên em ra mở cửa đón xuân về
Cho mái ấm chan đầy tình xuân mới
Cho xuân tìm thỏa khát nỗi chờ mong
Cho tim ai vơi nỗi nhớ đong đầy
Em cười xinh rạng rỡ
Giữa muôn hoa chào đón mùa xuân
Ông mặt trời khẽ hỏi
Xuân sao đến muộn màng
Khiến lòng ai mong đợi
Nhưng mặt trời đâu biết
Xuân vẫn về theo nỗi nhớ trào dâng
Vượt gió đông mưa thu buồn nắng hạ
Dẫn cọp rời khỏi mái ấm bình yên
Để gió xuân âm vọng mãi tiếng em cười hôn anh
Tôi thích bài thơ "NGHĨ VỀ XUÂN" này của tác giả Trần Huỳnh Duy THức và xin đươc lưu lại trong tư liệu của mình. Nó gợi lên mùa xuân cho tương lai rất đẹp trong lòng người đang chịu đựng giá đông.
Nếu không biết ông DUY THỨC là nhà đấu tranh chính trị thì tôi tưởng ổng là một nhà thơ chuyên nghiệp.
Thơ tình của ổng chắc chỉ thua Xuân Diệu.