Tưởng Năng Tiến
Cái gọi là Văn Kiện Đại Hội XI của ĐCSVN, theo như nhận xét của những nhân vật dẫn thượng, là văn bản của một tổ chức chính trị (đã) ở vào giờ thứ hai mươi lăm – giờ vĩnh biệt – rồi. Có góp ý, sửa đổi, sửa sai hay không thì Đại Hội vẫn sẽ khai mạc. Chiếc xe có tên XHCNVN vẫn mở máy, phun khói tùm lum, và bóp còi inh ỏi – như thường lệ. Có điều chắc chắn là nó sẽ không chạy được nữa. Hỏng rồi! Chính bác tài, và những chú ét, cũng không hề có ý định cho xe lăn bánh đi đâu cả.
Tôi tình cờ nghe được một mẩu đối thoại – giữa hai người dân bản xứ, ở California – như sau:
- Biết tại sao mà đường phố sáng Chủ Nhật vắng ngắt vậy không?
- Không.
- Tụi Mỹ đen còn ngủ. Mỹ trắng thì đang ở trong nhà thờ. Mấy đứa Á Châu – Ấn Độ, Tầu, Phi, Việt Nam … thì đi làm “over – time” từ hồi sớm lận.
- Còn Mễ?
- Dân Mễ Tây Cơ thì bận… sửa xe !
Tui thiệt tâm đắc hết sức với lời khẳng định cuối cùng. Tôi đang sống trong một khu phố nghèo, ở miền Bắc California. Hàng xóm đều là dân thiểu số mà phần đông là người Mexican. Họ rất vô tư, hồn nhiên, chất phát, và thường là những người tốt bụng.
Nói thiệt: tui quí mến họ hết biết luôn. Tình cảm quí mến đó sẽ gia tăng gấp năm, gấp mười (hay mười lăm, hoặc hai mươi, không chừng) nếu như người Mễ thích sửa đồng hồ, bút máy, hay một vật dụng gì đó nhỏ bé tương tự, thay vì là cái thứ to đùng – như xe ô tô.
Sửa xe – tất nhiên – cũng là một việc làm hay một thú vui (tiêu khiển) vô cùng tao nhã, và có nhiều giá trị thực tiễn. Ðiều đáng tiếc là chuyện này không thể thực hiện một cách thầm lặng, nhẹ nhàng (trong phòng hay nhà riêng) và rất làm phiền lòng hàng xóm – nếu như chúng ta cứ thử đèn, thử còi, thử thắng… hoài hoài.
Nhiều người cứ nằng nặc cho rằng “hát hay không bằng hay hát.” Chuyện ca hát, nói nào ngay, tôi ít rất khi bị làm phiền nên không quan tâm lắm. Tôi chỉ cực lực phản đối cái quan niệm “sửa xe hay không bằng hay sửa” của những ông bà hàng xóm giềng hiện tại. Họ sửa xe đều đều, và cái cách mà họ làm việc này mới thiệt là chuyện rất đáng phàn nàn.
Nếu có hai cái bánh xe trước bị mòn – và hai cái bánh sau đỡ mòn hơn chút xíu – người Mễ sẽ đội xe lên, lấy hai cái bánh sau thế cho hai bánh trước. Vài bữa sau, sau khi cả bốn bánh xe đều mòn nhẵn như nhau, họ sẽ ra chợ trời (hay một nơi bán vỏ xe cũ) mua những cái bánh “trông cũng chưa đến nỗi nào” về thay. Cũng thế, nếu bình điện (hay bất cứ cơ phận nào) bị hư, họ ra nghĩa địa xe hơi tìm mua một cơ phận tương tự thế vô.
Nói tóm lại là họ chỉ sửa qua loa, sửa đỡ, sửa cho có, sửa lấy lệ, sửa cầm chừng, sửa sơ sơ, sửa tạm, sửa chút chút, sửa đại khái, sửa tượng trưng…để hôm sau – hay tuần sau – lại lôi xe ra tiếp tục (lai rai) sửa nữa, cho … nó đỡ buồn!
Tôi rất tiếc là mình đã không chia sẻ được với niềm vui rất đơn sơ, hồn nhiên nhưng vô cùng phiền phức như thế. Cách mà người Mễ sửa xe luôn khiến tôi liên tưởng – với tất cả sự buồn rầu, và ái ngại – đến lối sửa sai nơi xứ sở của mình.
Chỉnh đốn, chỉnh huấn, khắc phục, kiểm điểm, kiểm thảo, phê bình, tự phê, góp ý, sửa sai… là việc làm (ồn ào) thường trực của những người cộng sản Việt Nam – cứ y như việc sửa xe gắn liền với đời sống của những người di dân Nam Mỹ, ở Hoa Kỳ vậy.
Ngày 11 tháng 11 năm 2010, người ta đọc được Biên Bản Hội Thảo Khoa Học (Góp ý với Văn kiện đại hội Đảng CSVN) với lời giới thiệu – không lấy gì làm nồng nhiệt lắm – trên Đàn Chim Việt, như sau:
Ủa, chớ cớ sao mà phải “chua xót và bùi ngùi cho dân tộc” vậy cà?
Dù có (chẵn) năm, hay mười, ngàn năm văn hiến thì cũng huề thôi. Nói gần, nói xa, chả qua nói thiệt: ngay cả Chúa, Phật, Thánh, Thần … các thứ có ngồi chung lại cả (mấy) ngày trời cũng không sửa nổi cái văn kiện (thổ tả) dẫn thượng – chớ “một số trí thức cs dưới chế độ ưu việt của loài người” thì ăn nhằm cái (mẹ) gì!
Coi: về hình thức, bản dự thảo này được mô tả là “quá dài, rất trùng lắp, la liệt, ngổn ngang đủ thứ, không thể góp ý được, đao to búa lớn quá.” Đó là ý kiến của qúi ông Việt Phương, Trần Phương và Đào Văn Sâm.
Về nội dung: “Toàn là giả dối cả” (bà Phạm Chi Lan). “Hầu như không có nhận định nào trong Văn kiện là đúng sự thật thực tiễn” (bà Dương Thu Hương). “Nhiều chuyện …tự lừa dối mình và lừa dối người khác” (ông Trần Phương). “Tư duy lý luận lạc hậu, mâu thuẫn … không gắn với thời đại, xem thường thiên hạ” (ông Lê Du Phong).
Ông Nguyễn Trung (người vẫn thường bị mang tiếng là “ngu trung”) mà còn phải thở dài sườn sượt: “Nhận định về quốc tế, về các nước XHCN và tình hình đất nước sai. Nên bỏ đi!”
Họ đã nói đến thế thì kể như là hết ý, và … hết thuốc chữa rồi. Ngay đến Trời (e) cũng phải bó tay còm thôi, chớ người phàm – như chúng ta – tư cách gì mà sửa đổi hay “Góp ý cho các Dự thảo Văn kiện Đại hội XI của Đảng” cho được.
Cái gọi là Văn Kiện Đại Hội XI của ĐCSVN, theo như nhận xét của những nhân vật dẫn thượng, là văn bản của một tổ chức chính trị (đã) ở vào giờ thứ hai mươi lăm – giờ vĩnh biệt – rồi. Có góp ý, sửa đổi, sửa sai hay không thì Đại Hội vẫn sẽ khai mạc. Chiếc xe có tên XHCNVN vẫn mở máy, phun khói tùm lum, và bóp còi inh ỏi – như thường lệ. Có điều chắc chắn là nó sẽ không chạy được nữa. Hỏng rồi! Chính bác tài, và những chú ét, cũng không hề có ý định cho xe lăn bánh đi đâu cả.
Những người di dân Mễ Tây Cơ, ở Hoa Kỳ, không sửa xe một cách rốt ráo chỉ bởi họ nghèo. Hoàn cảnh không cho phép họ có đủ điều kiện để làm việc đến nơi đến chốn. Còn những người cộng sản Việt Nam thì không bao giờ sửa sai một cách đàng hoàng vì họ chưa bao giờ thực tâm muốn thực hiện chuyện này. Điều duy nhất mà họ sẽ tiếp tục làm, trong những ngày tháng tới, là gỡ đồ phụ tùng đem bán. Kiếm được thêm đồng nào hay đồng đó, thế thôi!
Tình trạng này còn sẽ kéo dài thêm cỡ bao lâu, và rồi chuyện gì sẽ xẩy ra sau đó, đều ngoài tầm tay của những người trí thức ở Việt Nam. Lớp người này đã được nhà văn Phạm Đình Trọng mô tả (ở Thời điểm quyết định số phận dân tộc Việt Nam) vào ngày 29 tháng 10 năm 2010 – như sau:
Nhận xét này được tận tình chia xẻ bởi một tác giả khác, nhà bình luận La Thành:
Ở trong nước, giới tinh hoa Việt đang hoặc nuốt nhục cầu vinh, hoặc đã hoàn toàn mất phương hướng trong khi chỉ sống và làm việc một cách đối phó trước những tình thế cụ thể.”
Giữa cảnh chợ trời (và chợ chiều) này mà vẫn còn một số những người trí thức không nhẩy vào hôi của, không vỗ tay tán thành chuyện cướp bóc, và vẫn đủ bình tĩnh – cũng như tư cách – thản nhiên nói lên những nhận xét trung thực của mình (tưởng) cũng là qúi hoá lắm rồi.
Chúng ta không nên kỳ vọng nhiều quá (để) rồi… thất vọng, cứ mong mỏng như ông Tô Hải là phải giá:
Tớ thông cảm cho các vị ấy vì…. như ngạn ngữ của người Pháp đã nói mà tớ tạm dịch như sau: ‘Quyền quí bắt buộc’ (Noblesse oblige) nên thôi! Dù có nói một phần sự thật chậm hơn mọi người thì cũng còn hơn là không nói!”
Nghe ra kể cũng bùi ngùi và chua xót (thật) nhưng vẫn còn hơn là không nghe được gì hết trơn, hết trọi – đúng không?
Tưởng Năng Tiến (gửi danlambao)
Khi đăng lại bài vở từ Dân Luận, rất mong các bạn ghi rõ nguồn và chèn đường dẫn (link) tới trang Dân Luận để giúp chúng tôi phát triển. Xin chân thành cảm ơn!
Hãy chia sẻ suy nghĩ của bạn
0 phản hồi